LOVE GAME
Phan_77
“ NÀY, CÔ CÓ THÔI KHÔNG HẢ, CÔ MUỐN ĐI THEO TÔI ĐẾN CHỪNG NÀO…”
Nãy giờ nó cứ lãi nhãi như kiến bò theo sau Linh, bực đến run cả ngừơi, mỗi khi thấy nó , Linh lại mang đầy cảm giác đau lẫn tội lỗi đi. Bản thân cô biết, nó hòan tòan không đáng bị như vậy….thế nhưng sao nó cứ bám dai thế. Không để cô yên thân.
Giật mình vì bị Linh nạc , nó lũi thũi đi theo, chân đứng khựng lại, ngước đầu nhìn cô…-
“ Nghi chỉ muốn đưa Linh đến nơi Linh muốn đi thôi, nhỡ giữa đừơng mà ngất như lúc nãy thì sao..”
“ TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG CẦN CÔ QUAN TÂM…..LÀM ƠN ĐỂ TÔI YÊN..”
Linh giận dữ khi những lời nói ấy cứ thổi pha phả vào tai……
“ KHÔNG THÍCH…..LÀM SAO MÀ BỎ ĐI ĐƯỢC KHI…KHI…khi Nghi lạc mất đừơng về rồi…”
Hét giữa chừng lại giữa chừng nói nhỏ…chật bó tay, nó đi mà chả thèm để ý , đến nổi không biết đang đi đâu…chỉ tè tè theo sau Linh thôi.
Linh dù đang giận, đang tức múôn vỡ não ra, thế nhưng khi nghe nó nói thế, cô múôn bật ngữa ra sao…..
Chịu …chịu hết nổi…..
“ Cô đi thẳng, sau đó quẹo trái, gặp PM Store rồi quẹo trái là thấy noi cô đã đứng…..đừng có đi theo tôi..”
Đưa tay chỉ, nói xong, lập tức Linh bỏ đi, không thèm chờ nó……
Ngó theo ngón tay của Linh, nó nhìn nhìn…
< Ờ …Ờ ….nhớ rồi…>
“ CÁM…….??? HẢ ĐÂU MẤU TIÊU RỒI….”
Tá hỏa khi xoay người lại, cô đã biến mất tiêu,
Ây ya…! Thế là Nghi nhà ta bị cho rơi rồi……..
Mặt ụ lên ụ xúông, nó định nữa bứơc lại nữa quay về, vì nếu cứ đi thế này, chắc nó sẽ lại lạc mất thôi.
Lụi thui cấm đầu bứơc theo nơi Linh đã chỉ.
Thật nó muốn biết Linh đang làm gì, đang sống căn nào, sức khỏe có ổn không….
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi ngầu trong đầu Nghi…..
Bất giác đã đi đến cái nơi gọi là chung cư của Linh. Ôi thế là nó nhớ đựờng rồi….
Chợt ………………
PÍP……………..PÍP……………….PÍP…………………
Vội nhất phone lên….
“ Alô..”
“ Anh đây…..có lẽ nữa tiếng sau anh sẽ về, em đang ở đâu anh đến rứơc em…”
Giật mình vì nhớ lại, nó đã nói là đi mua đồ…..
“ À…à em vẫn đang chọn….vẫn chọn lâu lắm…..anh không cần đợi em đâu….em sẽ tự về mà..”
“ Cấm cãi..anh sẽ đến…nào em đang ỡ trung tâm nào………..”
Mếu máo với Phong , nó đành nói ra nơi đó. Tất thì vừa cúp điện thọai, Nghi chạy bán sống bán chết mà gọi taxi, để thẳng trung tâm…….
Ngồi trên xe mà thấp thóang cứ nhớ đến cái vẽ xanh sao ấy của Linh. Chật…không biết cô có thật là ổn không nữa.
……………………………………………………………………..
……KÉTT……………………………
Phong đến nơi…..đưa xe cho người phục vụ, sau lại gọi Nghi…….
…………….CỘC…….CỘC………………..
Nó chạy như bay vào một shop bán đồ lót……vã cả mồ hôi….giờ thì mới nhận ra tiếng mấy run…..
“ Alô..em đang ở………….”
……………………………………………….
Vài phút sau, hắn đã tìm ra được nơi có nó….., nó hơi đỏ mặt khi thấy Phong bứơc thản nhiên vào đây…..
Tay ôm nhẹ vào hông Nghi, đẩy… hôn vào trán nó….giọng trầm mà ấm đến làm nó đỏ mặt…-
“ Sao rồi em chọn đựơc rồi chứ….”
Xấu hổ, nó đẩy nhẹ Phong ra, rồi nhìn tứ phía, thấy có vài ánh mắt nhìn mình….muốn độn thổ ghê….-
“ Này, anh kì quá…sao không đứng ở ngòai chờ, …”
“ Ngốc này, em không thấy vẫn có vài người vào đây mua cho vợ sao…”
“ Nhưng..cũng không đựơc, kì cục quá anh đi ra đi…”
Miệng nói, tay đẩy đẩy người Phong….
Chợt hắn mới nhận ra….-
“ Em làm gì mà trán đổ mồ hôi vậy…..”
Tay đưa lên vuốt đi mấy lọn tóc ẩm ẩm do nó chạy múôn đứt hơi….
“ Tại….tại trời nóng….”
“ Nóng trong khi có máy lạnh à..”
Bị Phong tra khaỏ nó, càng đổ mồ hôi nhìu hơn……chớp mắt lấy cớ nó vội lẵng đi câu hỏi của Phong..-
“ Anh ra mau đi….em sắp lựa xong rồi…..”
………………….KẸT…………..KẸT……XỌAT…..XOẠT………..
CHẳng quan tâm lời Nghi, hắn bắt đầu chạm tay vào máy cái thứ đồ gợi cảm đó….
Nó tá hỏa…nhảy tạch tạch mà la nho nhỏ lên…-
“ Anh…anh làm cái gì vậy……”
Cười âu yếm, rồi tiện tay lấy cái móc có mán chiếc áo ngủ mỏng kinh khủng kia ếm lên người Nghi…miệng cửơi với đầy nham hiểm….
“ Em …mua cái này đi..”
“ HẢ…?”
Trốn con mắc khi Phong để nó lên người mình…..rồi lại phát giác ra có vài gương mặt đo đỏ nhìn cử chĩ của hắn đối với nó.
Ngượng chín mặc, lấy tay đẩy cái áo mỏng kinh khủng ra…..
“ Anh múôn chết tại đây à…”
“ Cũng được, mình vào phòng thử đồ nào…”
Trời..! hắn giả điên hay cố tình chọc ghẹo nó…..
“ Anh đừng giỡn, em đánh chết đấy…..”
Vẻ mặc đõ đến không thể đỏ hơn, nó đưa tay vỗ vỗ vào ngực Phong…dở khóc dở cười với hắn…
“ Không vào cũng đựơc, nhưng em phải mặc cái này vào đêm hôm nay đấy…”
Cười nham nhở nhìn Nghi, thật….thật nó múôn đá vào chân hắn cho bỏ ghét……cái cái tên đồi trụy…..
< ĐỒ ĐỒI TRỤY….>
Rút cụôc cũng ngoan ngõan cầm những chiếc túi, trong đó có cả cái váy ngủ mỏng manh nữa.
Vừa bứơc ra khỏi tiệm, bất giác hắn đưa tay ôm vào eo, kéo nó sát gần mình….-
“ Này, đừng giận anh nữa……”
“ Hứ….”
Nghênh mặt, quay qua bên kia, sẵn tiện che cái vẻ xấu hổ luôn……
Cười híp mắt với hành động đáng yêu của Nghi, hắn đan xen ngón tay vào bàn tay mềm mại của nó….
“ Nào, đi thôi, anh múôn mua một món…”
Tò mò nó quay lại,….tay thì khưng khưng trong vòng tay cảu Phong…
“ HỞ..? anh múôn mua gì…”
“ Thế em quên phần của con à..”
Nói rồi hắn siết tay nó, kéo vào tiệm đồ chơi….nghe mà ấm cả lòng, nhận ra Phong yêu Nhất Long, nó cảm thấy thật hạnh phúc…cười tủm tỉm tiếng theo bóng Phong….
Ấy thế, vào trong nó có lo lựa đâu, mà còn mắt tròn mắt to, nhẩy khững khi thấy mấy món dễ thương….
Trời..! sao mua đồ cho con lại biến thành cho cả nó…..
Hết, bé bi lắc đầu bíêt hát, lại quay sang con thú bông lông mượt kinh….rồi đến mô hình ngôi nhà nữa….những món đồ vật dụng dễ thương…mắt nó sáng như thấy vàng vậy……-
“ MUA ĐI…MUA ĐI PHONG……ANH XEM NÀY..DỄ THƯƠNG QUÁ….”
“ Á….PHONG …PHONG…LẠI ĐÂY….THẤY KHÔNG THẤY KHÔNG…NÓ NHÚC NHÍCH CÁI ĐẦU KÌA…..”
“ PHONG…..EM MUỐN…EM MUỐN CÁI NÀY NỮA…..”
,…………….BỘP……………
Chịu hết nổi, hắn đành hạ cái gõ vào đầu Nghi…..-
“ Này, anh bảo vào mua cho con, chứ có phải mua cho em, mà mua cho em cũng đựơc, nhưng cứ cái kiểu này, em múôn gôm cả tiệm à…”
“ Ứ…nó dễ thương như thế, em không nhịn đựơc..”
Vẻ mặt tiết rẻ khi bị Phong cấm không cho mua thêm, nó quạo quọ…..làm hắn múôn nhào vô cắn cho bỏ cảm giác yêu, đỡ cảm giác ghiền….
Sực nhớ….-
“ Ỉ? Anh mua đựơc gì cho con rồi…”
Thở dài nhìn cô vợ trẻ con….đang ngồi hụp xúông, long lanh dán mắt vào hộp kính chứa đầy đồ chơi…
“ Giờ em mới nhớ đến con à..”
Xụ mặt, ra vẻ hờn mát…-
“ Gì chứ, em chỉ cho anh cơ hội đựơc chọn quà cho con thôi……”
Ngồi xúông cạnh Nghi, nhẹ nhàng, mang đầy yêu thương, Phong vuốt tóc nó…..
“ Ngốc khờ ạ…! Em cứ thế thì làm sao anh yên tâm để em một mình…”
Ngu khó đỡ, nhìn Phong…-
“ Hổng hiểu…?”
Cuối gần đến, hôn vào trán Nghi…-
“ Đáng yêu như vậy, em sẽ làm mấy tên trái dấu để ý đấy, thế thì anh làm sao yên tâm đựơc..”
ÁI ya…giờ thì Nghi nhà ta đã hiểu, chốc chốc xấu hổ khi nghe Phong nói vậy, nó thụi cùi chỏ vào ngực hắn cho bỏ ghét………
…….BỤP……………..
“ AH…..em múôn ám sát anh à..”
Chẳng nhẹ nhàng, nó lụi cho một vố đau điến, khiến Phong nhăn mặt lên….
“ Hừm…sáng giờ anh nói năng tòan “thọc lưỡi” em….không móc cũng thọt, vậy là nhẹ tay rồi đấy…”
“Chà sáng giờ sao không nói , đựơc rồi lại đây nào…”
Dứt lời tức khắc, bàn tay Phong đẩy đầu nó, kéo đến với mình, hôn nồng đôi môi Nghi, khiến nó trừng mắt kinh ngạc….
Thế nhưng có đẩy cũng đẩy không nổi, sức nó chống lại đựơc Phong sao…..chẳng mấy chốc gương mặt Nghi nóng lầu lậu lên vì nụ hôn của hắn…
May mà cả hai ngồi thụp xúông, cũng may là có khung kính ngập đồ chơi kia…..may thế….
Sự ngọt ngào của cả hai không hề có ai hay biết………………
…………………………………………………………………….
Trên xe……
“ Nghi này…”
“ Hủm..”
Miệng chỉ “hủm” cái thôi, nhưng mắc cứ dán vào cái con lắc lắc hình bong hoa trong bàn tay…( bó chân với con này..)
“ Anh nghĩ chúng ta không cần ở lại một tuần, có lẽ hai ngày nữa là về đựơc rồi…”
Bất giác thần kinh nó dựng lên khi nghe hắn nói thế…..-
“ GẤP VẬY SAO…..?”
< HẢ..?>
Phong nghĩ , nghe đựơc chuyện này, chắc hẳn nó phải mừng chứ, hắn lại không ngớ nó trợn mắt , với vẻ mặt hỏang hốt như đang luyến tiết điều gì.
Chật,….! Phải rồi, nó vẫn còn muốn gặp lại Linh mà, chỉ có hai ngày thôi sao…hai ngày để nó ghé qua Linh àh…mà có chắc cô ta cho nó vô nhà đâu…..
“ Không phải em nên mừng sao, em không nhớ Nhất Long à…”
Hơi chóang với thái độ ấy, Phong không khỏi ngạc nhiên, đôi lúc lái xe, lại quay đầu ngang nhìn nó.
“ À..à…không phải, em nhớ con lắm chứ…”
Biện hộ, rồi lại sụ mặt đi……
………………………………………………………………………………………….
Đến gần tối…..
………CẠCH……………
“ Anh về rồi đây…”
Chợt cánh cửa vừa mở ra thôi, tất thì Linh chạy ào đến, ôm cứng người con trai này….
Thấp thóang ngạc nhiên , sau lại cừơi ấm…..-
“ Em sao vậy, đừng khóc…anh xin lỗi…..anh đã làm xong việc rồi, anh sẽ không vắng đêm đâu…..”
“ Hức….hức…hức…… anh nói, nhưng có lần nào làm đựơc…anh nói…nhưng lần nào cũng bỏ em ….”
Chịu không nổi cảm giác cô đơn, Linh khóc òa như đứa trẻ…..
……………………………………………………………..
………….10 Phút sau……………………..
“ Linh, anh hứa, anh hứa sẽ không chạm tay vào nó nữa…..hãy tin anh lần này…”
Câu nói nghe đến quá quen thuộc với Linh, nhấp nhóang nhìn căn phòng có vẻ khác đi, có vẻ mất vài thứ…..-
“ Chúng..chúng lại đến đây sao….em không bị gì chứ…”
Miệng nói, tay anh ta, lật ánh tay mềm yếu của Linh, rồi lại quay lưng cô…cứ như tìm mọi ngóc ngách trên người cô vậy…
“ Yên tâm, em không sao cả….”
Lát sau, khẽ chạm vào mặt anh ta…-
“ Nhưng…nhưng chúng bảo sẽ….sẽ giết anh nếu chúng ta không trả hết….”
Tất tốc nắm tay Linh…-
“ Chúng ta đi…”
“ Không”
“ Em nói gì..”
“ Em không múôn sống như vậy, em không múôn lại bỏ trốn, em không múôn trở thành con người như thế…em không múôn…em không múôn anh biết không…em không múôn trở thành kẻ ngập trong tội lỗi…hức…hức….em sẽ không trốn nữa…đủ rồi…..em nhịn đủ rồi…”
Khóc nức nở lên, đôi mắt đỏ ửng vì nứơc mắt, Linh không múôn tiếp tục như vậy nữa, một lần sai trong đời là quá đủ…quá đủ dể dày vò cô súôt ngần ấy năm.
Thấy Linh khóc, tim anh chàng cũng đau, đau vì bản than đã làm khổ cô, vì cái con nghiệng kinh tởm…nó khiến người anh yêu phải chịu đau đớn, phải ngủ trong nứơc mắt thâu đêm.
Ôm cô vào lòng….cả anh cũng không chịu nỗi……-
“ Anh…anh xin lỗi em…anh xin lỗi….anh xin lỗi…..”
“ Hức….hức…hức….”
Gương mặt đỏ táy, gút trong lòng của ngừơi con trai này, Linh buôn thả cả bản thân, tựa hết người vào lòng anh ấy. Cô như mất hết sức lực……
………………………………………………………………………………………..
Lại một ngày trôi qua……..
Tuấn đã đựơc sự chấp nhận từ gia đình Phương, dù cả hai đã làm họ sốc một phen.
Vẻ mặt kinh ngạc đến không thể thở của cha Phương, rồi cả mẹ nhỏ nữa….
Cũng may, Chấn Vũ cứ linh họat, không ngừng cừơi cừơi nói nói làm cho không khí căng thẳng cũng vơi đi…..
Sau đó , cả ba không về mà ở lại nhà nhỏ một đêm……
Phương ngủ cạnh mẹ…bàn tay bà ôm sát trong lòng…lâu lắm rồi….đã rất lâu nhỏ không cảm nhận đựơc cái ấm như thế…
Nứơc mắt lại chảy ra….
“ Con xin lỗi mẹ…con…..”
“ Con về là mẹ yên tâm rồi…me không trách con….mẹ chỉ mong con đừng bỏ đi như thế…. Long lớn, nó có thể tự chăm sóc bản than, nhưng… nhưng người mẹ lo nhất vẫn là con. Con có biết nghe tin con bỏ đi, trời đất như tối ù trong mắt mẹ…..đừng làm như thế.
Dù có chuyện gì mẹ vẫn luôn bên cạnh con, …..con gái khờ ạ…”
Nghe bà nói mà Phương nức nở, cố níu cố nằm sát vào trong bầu không khí đầy tình mẹ kia…………….
………………………………………………..
Bên phòng cũ của Long thì Tuấn, Chấn Vũ cùng với ba Phương chia sẽ chiếc giường.
Ấy nói thế thôi…chứ thiên thần đựơc ưu tiêu mà…..
Trong bóng đêm thấp thỏng hai giọng nói trầm trầm với nhau. Nhữgn người đàn ông nói chuyện……như mộ người đàn ông.
Tuấn chăm chú nghe từng lời cha nhỏ nói……….
Trách ư?
Không, họ rất thẳng tính….vòng vo để chi, cuối cùng điều ông muốn cũng là hạnh phúc con gái thôi.
Cản cũng chẳng thể, nhỏ yêu….Tuấn đến…..rồi cả đứa con nữa………….
Kinh ngạc, có kinh ngạc, buồn có chứ…nhưng hạnh phúc lại nhiều hơn……………….
….Mỗi nguời đều chìm theo suy nghĩ riêng….nhưng lại có cùng kết quả….lại cùng một lối đi…………………
………………………………………………………………………………
Ấy mà chínhv ì thế, hôm nay Tuấn đến thẳng công ty, Phương đưa con đi học…..thời gian lại trở về với mẹ yêu……
Bả , mẹ nhỏ….hôm nay thiên thần đựơc bà đưa đi học đấy.
Tên này biết thế, nên càng cố tạo cơ hội cho họ gần nhau hơn………..
Ở suốt công ty , gần đến trưa thì Tuấn lại đến chỗ đó.
Đến để nhìn ông….đến chỉ để ngồi đó….chẳng có lấy một cái nắm tay, cũng chẳng có một câu nói nào.
Tên này chỉ lặng lẽ nhìn thế thôi…..biết làm sao, lòng Tuấn giờ rất khó đóan….chẳng ai biết đựơc.
…………………………………………………………………………
IKEA………………….
Sau ngày hôm qua, nay có lẽ Quân khá bận rộn…….., Thấp thóang cũng ngồi tê cả sống lưng, mắt liên tục dán vào những bản vẽ ấy…….chợt……….
CỘC……….CỘC…….CỘC………….
“Mời vào”
………..CẠCH………….
Chà , lại là cô nhân viên xinh xinh ấy nữa, vẫn kiểu cũ, vẫn với trên tay là cốc cà phê….nhẹ nhàng cười…-
“ Tôi định mời anh một cốc, không làm phiền anh chứ..”
Nở nụ cười đáp trả…-
“ Làm phiền cô, tôi mới ngại…”
Nghe nói thế, tất thì cô nhân viên cười tủm tỉm đi….
Bất chợt anh mở miệng hỏi…-
“ Cô thích tôi à..?”
Sax…x…sao thẳng tính thế này, làm cho cô gái đỏ mẫn cả mặt lên, đôi mắt có phần đao đảo tránh cái nhìn nghiêm túc của anh….
Anh mạnh miệng, chật..! chẳng phải con người Quân là thế sao….
Đột nhiên , Quân đứng dậy, bứơc khỏi bàn làm việc, bọc ra phía trứơc bàn, nồgi nhẹ lên, đứng cạnh cô gái đáng cố giấu cái e cái thẹn ấy….
“ Không phải sao..”
Miệng nói, kết hợp với đôi tay…nhẹ nhàng, anh từ từ kéo người cô gái lại…..
Run…phải, cô nhân viên run đến không dám chống trả đi…..khẽ nâng cầm cô lên…khẽ ôm nhẹ nhàng…
Thế rồi Quân cuống lấy làn môi đo đỏ bởi son…..tay cũng vậy….vúôt mườn mượn vùng lưng và eo cô………..
Tay dần dần cho rơi chiếc cút áo đầu tiên của cô, cuối đầu xúông, anh hôn vào cái cổ có làn da trắng ấy…..
“ Ah…h…”
Phê…quá phê…!
Động tác chuyên nghiệp của Quân làm cho cô gái như tê dại…………
Tay không ngừng nắm bóp ngực cô qua lớp áo…………….
…….CỘC…..CỘC…….CỘC……………
Đang định tiếng hành giai đọan hai, bất nờg tiếng cửa lại phát ra…..
Nhanh chóng, cô nhân viên chỉnh đốn lại trang phục, rồi xoy lưng bước đi với vẻ mặt khá xấu hổ, đỏ lùi lụi lên….tóc chốc chốc có vài cộng rối……..
Nhìn theo bóng cô gái mà anh cười phì.
Đàn bà chỉ thế thôi sao…chỉ vài động tác là mềm như bún à……thấy cô có vẻ nhiệt tình quá, nên anh cũng chẳng ngại mà cắt bớt gian đọan đi.
Ấy…giờ mới hiểu, Quân cứ nói đàn bà vây quanh, nhưng rõ rang, không có lửa làm sao khói bay đựơc……
………CẠCH…………
Mở cửa bứơc ra, là Chi….
Cô đứng ngay trứơc cửa……thấy giám đốc cô nhân viên cúi đầu chào rồi lúng túng bỏ đi.
Nào biết khi bứơc ngang qua, đã tình cờ khiến Chi thấy đựơc cái vết đo đỏ đó trên cổ………
“ Cô tình tôi sao…”
Gịong lạnh lung thóat ra từ miệng Quân…
Chi lạnh lùng đáp trả…chân bứơc nhịp nhàng đúng điệu tiểu thư…-
….BỘP………..
Thảy một tập hồ sơ lên bàn làm việc của anh…-
“ Làm đúng công việc của anh..”
Thế rồi xoay người bỏ đi…bất giác bản thân Quân cũng không hiểu…đưa tay níu Chi lại…nắm chặt vào cánh tay cô….
“ Còn nữa….”
Xoay lại, nhìn thẳng vào mắt Quân…-
“ Lần sau nếu muốn thì hãy kiếm nơi nào không có hai chữ công việc, đừng làm bẩn công ty ..”
Bàn tay anh buôn lỏng ra….tiện cơ hội, Chi bỏ đi………
………..CẠCH……………
Chật..! lọai đàn bà này anh cần sao……tức cười……
Dứt ý nghĩ, Quân trở về với công việc của mình….lật cái tập hồ sơ Chi vừa thảy rơi tự do trên bàn kia….
……………………………………………………………………
“ Gíam đốc, đây là thứ cô đã nhờ tôi ạ….”
“ Được rồi , cảm ơn cô,…”
Tuyết ngứơc lên, rời ắmt khỏi màn hình , vì tính tình cũng không là khó chịu mấy, nên cô vui vẻ đáp trả nụ cừơi với thư kí đã giúp mua ….mua tạp trí thời trang………
Để lại trên bàn…cô thư kí bứơc ra…….
Tuyết tiếp tục làm việc……….
…………..15 Phút sau……………
“ Hơi….mệt chết mất thôi….”
Ngã ngừơi ra sau ghế, ngứơc cổ lên……sực nhớ đến quyển tạp chí trên bàn…tất thì cô ngồi thẳng dậy………..
< Chật…! kiểm tra anh cái đã…..>
Thế rồi , tay đã chạm vào án tử hình của Long….
Bắt đầu lật lật dở dở……………….
……………!!!……………………..
……………..???.......................
10 Phút sau…………..
“ TÊN KHỐN……….TÊN CHẾT TIỆT………”
Bất thình lình tất cả nhân viên ngồi phía ngòai, tim chợt rớt theo vì tiếng hét thất thanh ấy……………
Bên trong căn phòng có tiếng quái vật………
…………………XỌAT……..XỌAT……..XỌAT………
Tức đến xé tan tành cuốn tạp chí ra………
Hình ảnh, cô gái tây kia….cái hình ảnh anh dám để cô ta hôn…..
Lại…lại còn cái hình ảnh môi chạm môi….ngực chạm ngực…..
Tát cả làm Tuyết điên tiết lên…..cô tức đến gương mặt đỏ mậu như máu/…..người nóng hừng hựt muốn khóc đi…..
“ Đồ….đồ…đồ….tồi…đây mà gọi làm không chạm àh………….”
………RẦM…………….
Lại một lần nữa, đám nhân viên run lẩy bẩy , những âm thanh kiếp sợ từ phía bên trong phòng giám đốc thóat ra.
Ai cũng xanh mặt cả.
…………CẠCH……………………………….
…………..RENG….RENG……….RENG…………
Ông Khải ngồi ở ghế so fa…đang thưởng thức , nghĩ dưỡng với màn hình tivi sắc nét kia…thấy tiếng điện thọai bàn reo. Ông bắt máy
……..
“ Alô”
“ BA”
“ DẠ CÓ..”
Vừa nghe giọng đậm chất ra lệnh của cô con gái lớn….ông chẳgn hiểu vì sao người đơ như đá, tất thì nghiêm nghị hẳn ra…
“ Con có một số việc cần giải quyết, ba đền công ty ngay đi….”
Chợt ông cứ tuởng công ty gặp chuyện gì , lòng có phần lo lắng…-
“ Sao vậy con, có gì không ổn à…”
“ Rất….rất…RẤT KHÔNG ỔN, BA TỚI NGAY ĐI, CON KHÔNG BIẾT ĐẦU…”
Sax…tự nhiên giọng Tuyết ươn ướt đi, làm ông lúôn cuống ngồi dậy, hấp tấp bay đến công ty..
……………………………………………………………
…….20 Phút sau……………
……..CẠCH…….
“ Chủ tịch.” “ Chủ tịch”
Vừa thấy ông, tất cả nhân viên, từ lầu tiếp tân, đến tận trong than máy rồi nay cả lầu chính đều cúôi chào ông………..
“ Gíam Đốc đâu..”
Gịong không giấu nổi vẻ lo lắng, ông liền hỏi cô thư kí ngồi trứơc phòng cô…
“ Dạ thưa Chủ Tịch, giám đốc vừa rời khỏi cáhc đây gần 10 phút rồi ạ….giám đốc còn nhờ tôi đưa lại cho Chủ Tịch..”
Đi đôi với lời nói, cô thư kí hai tay, trao mãnh giấy gấp làm tư cho ông..
Mặt ông Khải ngố ra….
< HỞ…? Con bé định làm gì đây…>
Cầm lấy rồi bứơc vào căn phòng làm việc của Tuyết, à không, nó từng là của ông đấy chứ…
…..BỊCH…………
Ngồi tự lên ghế….ông nhanh tay mở ra……..
[ Ba..!
Con có việc gấp cần giải quyết, nếu không đi, con sẽ chết mất….
Công ty, ..ba giúp con canh nhé….rồi con sẽ về….
Bai ba yêu..!
Tuyết]
< SAX……CÁI GÌ THẾ NÀY…>
Bỡ ngỡ đến chả tin vào mắt mình….Tuyết đi đâu……cái gì xảy ra….sau lại vô cớ để mãnh giấy như thế này rồi ném công ty lại cho ông.
………………………………………………………………
Lái xe, phóng thẳng ra sân bay…-
“ Trịnh Khiết Long….anh chuẩn bị chết là vừa….”
Càng nói, càng làm Tuyết tức điên, càng làm cô nhấn ga hơn nữa…..Xe phóng với tốc độ khủng hỏang tinh thần ngừơi dân.
Ôh men, Rồi sẽ xảy ra chuyện gì đây……..
………………………………………………………………………………
Chiều ập đến………..
Đón Phương, ngồi trên xe…..bất ngờ…..-
“ Mẹ ơi, Chấn vũ được cô khen..”
Thiên thần cuời híp mắt, chân đong đưa phía sau, cầm bức tranh vẽ ngộ ngộ lên khoe với Phương…
Xoay về phía sau…-
“ CHÀ…CON TRAI MẸ GIỎI ĐẾN THẾ CƠ À…..”
Khen nức nở con trai, nhỏ vương tay vúôt lấy cái đầu eb bé…cái mặt tròn tròn, đôi mắt long lanh.
Chật..không hiểu vì sao nhỏ mở mịêng…-
“ Tuấn”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian